Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!
Phan_6
Thiên Kỳ nhanh chân chạy về lớp, nó ôm bụng cười ngất ngất,
Hoàng cũng phải lắc đầu. Đến giờ vào lớp mà nó cứ cười, mọi người ai cũng nhìn
nó với ánh mắt kì lạ, khi hắn bước vào nó nhìn hắn cố gắng nén cười, khi hắn
quay mặt đi thì đôi vai của nó run bần bật, hắn quay lại thì nó làm như chưa có
chuyện gì xảy ra làm hắn vô cùng khó hiểu???
-Thiên Kỳ, lên xe về nào
-Sao lâu vậy anh hai, em đứng mỏi cả chân
-Ừ, tại anh có cuộc họp với ban giám hiệu, thôi lên nhanh rồi về
-Dạ…mà anh hai…
-Có chuyện gì không?
-Dạ, em nghe chị Nhi nói trong trường có ông thầy lôi thôi lắm hả anh? Mà chị
Nhi cũng học trường này nữa anh gặp chị Nhi chưa?
-Ai? Thầy nào?
-Thầy ban sáng dạy lớp chị Nhi, “…mũi thì tẹt, mắt thì con đằng đông con đằng
tây, chân mày thì mỏng như chân mày con gái, tóc thì lù xù, ăn mặc thì lôi
thôi, tính tình thì quái gỡ, lúc này lúc kia…” người gì mà kinh dị quá vậy??? –
Thiên Kỳ rùng mình khi tưởng tượng ra còn hắn thì từ mặt hồng chuyển sang đỏ và
giờ thì rất đỏ
-…. “Trúc Nhi!!!!”
-Anh hai, trong trường có người nào như vậy không anh?
-…..
-Anh hai?
-Hả?...à…chắc không đâu…
-Sao chị Nhi nói thế mà???
Hắn không trả lời cô em gái mà nghĩ đến những gì nó đã tả về hắn, lần đầu tiên
có người miêu tả về hắn hoàn toàn trái sự thật như nó…
-Trúc Nhi! Sao cậu cứ cười hoài thế hả?
-Hihi…tại mình mắc cười quá
-Cậu tả thầy Du như thế mà cười được nữa à
-Cho đáng đời hắn ai biểu lấy việc công trả thù việc tư
-Trả thù?
-À…uhm…không có gì đâu
-Trúc Nhi, cậu lại giấu tớ - Hoàng dừng xe, nó cũng dừng theo
-Không phải…tại…
-Cậu không muốn nói thì thôi, tớ không ép….mình về thôi
Nó chống xe, chạy đến chỗ Hoàng vừa lúc này chiếc xe của hắn vừa chạy qua, ánh
mắt hắn dừng lại khi nhìn thấy nó rồi nhanh chóng tập trung lái xe.
-Người hôm trước tớ gặp trong căn nhà đó…chính là thầy Du
-Sao hả?
-Uhm, là vậy đó, anh ta đang lấy việc công trả thù riêng mà, mình tiêu với anh
ta rồi
-Mình không nghĩ thầy Du lại là người như thế đâu
-Cậu còn bênh anh ta nữa
-Hihi tớ xin lỗi, được chưa? Chiều nay tớ đưa cậu đi làm xem như tạ lỗi nha!
-Được thôi nhưng với điều kiện đi bằng xe đạp
-Uhm, hihi mình về thôi
-Uhm
Hoàng nhìn thấy nụ cười của nó trong lòng cảm thấy xuyến xao, Hoàng vui vì nó không
giấu Hoàng chuyện gì cả, hai chiếc xe lăn bánh, một người cứ huyên thuyên mãi
còn một người chỉ lắng nghe, nhưng nụ cười luôn hiện diện trên đôi môi của
chàng trai si tình.
Tại ai?
Buổi chiều, theo như “lời đe doạ” của hắn nó phải đến để tiếp tục làm nhiệm vụ
của mình. Hôm nay cũng như mọi ngày, nó bước vào trong với khái niệm trong lòng
là phải làm điều gì đó để trả thù hắn…
-Chị Sam!
-Uhm Nhi đến rồi à….lại đây chị chỉ việc cho em
-Dạ
Nó hí hửng đi vào nhà bếp cùng chị Sam, nó nghĩ đơn giản là chị Sam muốn nó
giúp gì đó thôi…nhưng ai mà ngờ được…
-Những thứ trên này chị đã mua sẵn hết rồi, em vào chuẩn bị bữa chiều cho cậu
chủ
-Dạ? Sao nhiều vậy chị?
-Uhm cậu chủ bảo thế, với lại nấu xong rồi em lên phòng cậu chủ dọn dẹp lại
nha!
-Dạ - Nó iểu xiều, biết thế nào cũng thế mà
-Thôi em cố gắng nha! Chị muốn giúp em nhưng mà không thể…
-Dạ không sao đâu chị, chị cứ làm việc của mình đi
-Uhm có gì thắc mắc cứ hỏi chị
-Dạ
Nào rau, nào củ, nào thịt, nào cá…ôi thôi đủ thứ, nó nhìn hết bên này lại nhìn
sang bên kia…
-Có một mình hắn mà ăn nhiều như thế này hả? Phung phí thế là cùng….được rồi
anh muốn tôi nấu chứ gì…cứ chờ đấy hehe
Trong khi đó hắn cùng ba mẹ và cô em gái đi thăm quan một vài nơi trong thành
phố. Hắn muốn để nó nấu ăn vì muốn thử xem tài nấu nướng của nó như thế nào? Và
một phần vì hắn muốn nói cho nó biết thật sự hắn là ai? Đồng thời cho ba mẹ hắn
biết về đứa bé đã giúp đỡ hắn trong nhà trẻ năm nào….
Sau khi hoàn thành “Bữa ăn chiều” một cách “tính toán” đầy “dã mang”, nó cười
hí hửng và tiếp tục công việc với căn phòng của hắn, căn phòng ngủ của hắn nó
chưa được đặt chân vào, đây là lần đầu tiên. Bước chân vào phòng, nó thật sự
ngạc nhiên…mọi thứ trong phòng điều ngăn nắp, sạch sẽ. Không biết điều gì đã
cuốn hút nó, nó nhìn hết một lược quanh phòng, nó bước đến chiếc bàn phía
trước, một khung ảnh đập vào tầm mắt của nó, vô thức nó cầm lên
-Là anh ta sao?
Gương mặt lạnh lùng, không biểu cảm làm toát lên vẻ đẹp ngạo mạng của hắn. Đôi mắt,
gương mặt này càng nhìn nó càng thấy có nét gì đó rất quen….và nó đã bị cuốn
hút bởi ánh mắt ấy, nó lấy tay sờ nhẹ lên bỗng hình ảnh về hắn hiện lên trong
đầu nó với nụ cười gây chết người làm tim nó đập loạn xạ. Nó buông vội tấm hình
ra đặt lại vị trí cũ, nhìn sang bên cạnh là chiếc hộp thuỷ tinh đựng rất nhiều
kẹp tóc….
-Đẹp quá! Nhưng sao anh ta lại có nhiều kẹp tóc thế nhỉ?
Phút chốc hình ảnh mà nó không bao giờ nghĩ về hắn lại hiện ra trong đầu nó, nó
rùng mình buông lọ thuỷ tinh ra
-Không phải chứ? Anh ta…??? – Nó nghĩ hắn không phải là một người con trai bình
thường
-Đã dọn dẹp xong chưa mà đứng ở đó thế hả?
Tiếng nói của hắn làm nó giật cả mình, quay lại đằng sau, lại nữa lại ánh mắt
đó, lại nụ cười đó đã để nó bắt gặp và giờ lại làm khuôn mặt nó đỏ lên. Hắn từ
từ đi đến lọ thuỷ tinh
-Đây là món quà tôi muốn dành tặng một người
-Phù…hoá ra không phải – Nó lí nhí
-Không phải cái gì?
-À không, không có gì
-Đây cô cầm lấy
-Sao lại đưa tôi
-Cần lấy để khi cần tôi gọi, tôi không thích chờ đợi…còn không mau cầm lấy
-Uhm – Nó nhận lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, hắn liền nhá máy trên điện
thoại hiện lên dòng chữ “Thiên Du” mà hắn đã lưu sẵn
-Mà trong trường ĐHCM lúc nào xuất hiện một ông thầy mũi thì tẹt, mắt thì con
đằng đông con đằng tây, chân mày thì mỏng như chân mày con gái, tóc thì lù xù,
ăn mặc thì lôi thôi, tính tình thì quái gỡ…vậy Trúc Nhi?
-Hả?
-…..
-Có người này sao? Sao tôi không biết thế…à mà anh đói chưa để tôi dọn cơm nha
-Này khoan đã!
Nó lật đật ra khỏi phòng, có ai đánh nó đâu mà nó tự khai thế nhỉ? Hắn nhìn nó
mà nỡ một nụ cười ma mảnh. Nó đi xuống bếp đang dọn thức ăn ra thì…
-Chị Trúc Nhi, chị làm gì ở đây?
-Thiên Kỳ, em ở đây sao?
-Dạ, đây là nhà em mà
-Vậy anh ta…Thiên Kỳ…Thiên Du… “Á đáng lẽ mình phải đoán ra ngay từ đầu chứ, kỳ
này chết chắc rồi, Trúc Nhi ơi!”
-Dọn xong chưa mà còn đứng đó
-Anh hai? Chị Nhi sao ở đây? Sao lại dọn cơm?
-Đây là hình phạt dành cho “người học dốt môn văn”
-Anh!!
-??? – Thiên Kỳ nhìn hai người thật khó hiểu
Nó dọn cơm xong, hắn mời ba mẹ xuống dùng bữa. Không chỉ một mình hắn dùng bữa
cơm này mà có cả người lớn đấy
-Ba mẹ ngồi đi ạ
-Đây là…
-Đây là Trúc Nhi, thư ký riêng của con – Hắn nói chuyện một cách nhỏ nhẹ khiến
nó phải mở to mắt ra nhìn - Em ngồi đi
-Chị ngồi đi
-Hả…à…uhm
-Mời ba mẹ dùng cơm
-Khoan đã – Theo phản xạ nó đứng dậy, mọi người đều nhìn về phía nó làm nó
ngượng ngùng – Dạ, con xin lỗi nhưng bữa cơm này không thể ăn đâu ạ
-Sao thế? Trông rất ngon mà – Mẹ hắn gấp một ít
-Phụt…gì thế này? Sao mặn thế….món cá này cay quá….
Cay đến không chịu nỗi, mẹ hắn vào ngay nhà bếp để lấy nước…
-Á….
-Mẹ có sao không mẹ? – Hắn và Thiên Kỳ vội đến đỡ bà, ba hắn và nó cũng chạy
vào
-Gì thế này, sao nhà bếp lại bừa bộn thế này, chị Sam đâu? - Mẹ hắn thật sự tức
giận vì chưa bao giờ có tình trạng này trong nhà
-Dạ, bà chủ
-Chị nấu nướng gì thế hả? Muốn nghỉ việc đúng không?
Mọi người đều nhìn về phía chị Sam, hắn thì nhìn nó
-Dạ…dạ…
-Dạ, không phải lỗi của chị Sam đâu, là do con…con xin lỗi…con…
-Mẹ bớt giận là do con bảo cô ấy nấu, để con bảo chị Sam làm lại, mẹ lên phòng
nghỉ tí đi ạ
-Thôi không ăn uống gì nữa, con gái con lứa gì thế này – Bà tức giận bỏ về
phòng
-Chị Sam dọn dẹp lại đi – Ba hắn
Ba hắn không tỏ thái độ gì cả, bỏ về phòng. Lúc này mặt mày nó đã tái méc, nó
định bụng trả thù hắn thôi nhưng đâu có ngờ sự việc lại ra nông nỗi này
-Không sao đâu, để tôi đưa cô về
-Xin lỗi! – Khoé mắt nó đỏ hoe, nó bỏ chạy ra ngoài
-Trúc Nhi/ Chị Nhi
Nó bỏ chạy, hắn lấy xe đuổi theo sau. Chạy một đoạn nó dừng lại, ngồi xuống ôm
mặt khóc. Hắn dừng xe ở phía xa, đi đến gần nó
-Nè, khóc gì chứ? Có ai làm gì cô đâu mà khóc
-….
-Có phải cô muốn trả thù tôi nên mới gây ra chuyện này đúng vậy không?
-…
-Vậy xem như ông trời có mắt nên cô thất bại thê thảm rồi
-Anh có im đi không hả tên chết bầm kia – Nó đứng dậy đẩy hắn về phía trước
-Cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng
-Anh vui lắm chứ gì?
-Xin lỗi!
-???
-Do mẹ tôi hơi quá lời, tôi thay mặt mẹ xin lỗi cô
-Là do tôi kia mà – Nó lí nhí – Tôi xin lỗi!
-À… ra cô biết mình có lỗi rồi đấy à, vậy để xem cô tạ lỗi thế nào đây
-Anh!!!
-Bây giờ tôi đói bụng rồi có ai mời cơm tôi không nhỉ?
-Được thôi! Xem như kiếp trước tôi mắc nợ anh. Đi thôi!
-Khoan đã
-Gì nữa chứ?
-Lên xe, tôi phải tự chọn địa điểm chứ? - Không cho nó kịp trả lời hắn kéo vội
nó lên xe, bàn tay này sao ấm áp đến thế làm lòng ngực nó muốn nổ tung.
Hắn đuổi theo nó còn Thiên Kỳ thì lên phòng với mẹ
-Mẹ…mẹ có sao không? Mẹ đừng giận
-Thiên Kỳ à, mẹ không sao
-Mẹ đừng giận nữa, chị Trúc Nhi không cố ý đâu, chỉ tại anh hai thôi
-…
-Chị Trúc Nhi là người tốt chị đã giúp con… - Thiên Kỳ kể lại sự việc
-Dù thế thì con bé cũng không được làm thế, con gái gì mà tính tình nghịch như
con trai thế kia
-Dạ hihi mỗi người mỗi tính cách mà mẹ
-Mẹ thấy hình như anh con thích con bé ấy thì phải
-Thiệt không mẹ, hihi con cũng thích chị ấy
-Nhưng mẹ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu như nó, nó không hợp với gia đình
ta, mẹ đã chọn cho anh hai con người nết nha nhu mì rồi đảm bảo ăn đức con bé
ấy
-Kìa mẹ, lỡ như anh không thích người đó thì sao?
-Anh con rất nghe lời mẹ, mẹ tin anh con sẽ thích
-Nhưng ai thế hả mẹ?
-Con cũng biết người đó mà
-Có phải…
-Uhm, con thấy mẹ chọn có sai không?
-…..
Đưa nó đến một nhà hàng khá san trọng, hắn mở cửa cho nó bước xuống xe
-Đến rồi!
-Ăn cơm thôi mà có cần phải vào những nơi như thế này không?
-Cô tiếc tiền à, vậy tôi cho cô mượn vậy
-Anh…vào thì vào – Miệng thì hùng hổ vậy chứ, trong lòng nó đang nghĩ tới số
tiền mà nó sắp phải bỏ ra như đứt từng đoạn ruột
Nhà hàng được trang trí khá bắt mắt, hắn đưa nó vào bên trong nơi mà hắn thường
ngồi, nơi đó được trang trí nhiều cây cỏ, hoa lá…tạo cho hắn một cảm giác thật
bình yên.
-Nơi đây đẹp thật!
-Đây là nơi tôi thường hay đến, rất đẹp phải không?
-Vậy à….nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này?
-Thích…chỉ thế thôi, mà cô ăn gì chọn món đi
-“Thích…anh ta thích…mình ha thích gì?...Hả…mày nghĩ điên khùng gì thế hả?” –
Nó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nhăng nhó
-Này…cô đang nghĩ gì đó, có chọn món không tôi đói lằm rồi
-Hả….à…anh chọn đi
-Uhm
Hắn chăm chú chọn một vài món còn nó thì đang không biết nghĩ ngợi gì nữa mà
lâu lâu lại liếc nhìn hắn rồi vội quay đi khi hắn bất ngờ nhìn về phía nó.
Người phục vụ mang thức ăn ra, nhìn những món đang bày trên bàn trông thật bắt
mắt làm sao. Cả hai bắt đầu thưởng thức nhưng hầu như thức ăn trên bàn nó
thưởng thức cả, hắn nói đói nhưng có ăn được bao nhiêu đâu, chỉ toàn nhìn nó ăn
rồi tự miễn cười.
-Sao anh không ăn đi nhìn gì kia chứ? Vô duyên – Nó vẫn tiếp tục
-Coi cô kìa… - Hắn lấy khăn lau đi vệt thức ăn dính trên miệng nó – Con gái gì
mà…ăn không chú ý gì hết thế này
Hắn vừa hành động vừa nói, nó thì trân trân nhìn hắn, đầu óc nó mụ mị đến ngu
ngơ trước hành động đang diễn ra, hắn dừng ngay hành động của mình khi thấy nó
cứ bất động không nói gì cũng không trả treo gì với hắn và….hai ánh nhìn chạm
vào nhau làm cả hai bối rối, hắn vội rút tay về, nó thì tiếp tục gấp thức ăn
cho vào miệng.
-Anh…anh ăn đi
-Uhm
Xong bữa cơm hắn đưa nó về nhà, cả hai với tâm trạng hoàn toàn khác nhau, một
người thì đang bực tức trong lòng muốn xé xác ngay người bên cạnh còn người bên
cạnh vẫn ung dung lái xe lâu lâu lại nhìn sang gương mặt quạo đeo của nó mà
miễm cười.
-Này, sao im thế hả?
-…..
-Tôi cho cô nợ kia mà không tính lãi đâu
-Anh!...Gừuuuuu….“Cứ đợi đó, Trúc Nhi này không tin không nắm được thóp của tên
chết bầm nhà ngươi”
Nó cung tay lầm bầm còn hắn thì nhếch mép một nụ cười đắc ý hiện ra, hắn đâu
định chọc tức nó kiểu này mọi chuyện người tính đâu bằng trời tính kia chứ.
Đưa nó về nhà, đợi nó vào trong, hắn liền nhấn số gọi
-Gì nữa đây?
-Cô sao nói chuyện cộc lốc thế hả?
-Dạ thưa anh có chuyện gì không ạ?
-Phải vậy chứ, chúc buổi chiều làm việc vui vẻ! – Hắn tắt máy, miệng nở một nụ
cười
-Đúng là đồ khùng – Nó sữa ngay cái tên lưu trong điện thoại từ “Thiên Du” đổi
thành “Tên đáng ghét”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian